Vì sao dân chủ vẫn chưa thắng độc tài? (Việt Thép)
Do vậy, những người đấu tranh dân chủ Việt Nam không nên bi
quan, chúng ta cần ý thức được rằng vũ khí lớn nhất mà chúng ta đang nắm chính
là sức mạnh của chính nghĩa và sức mạnh của thời đại. Chế độ cộng sản thực tế
đã không còn bất cứ một lý tưởng gì và họ sẽ suy vong trước làn sóng dân chủ.
Những người
đang dấn thân cho dân chủ ngày hôm nay thực sự đấu tranh vì cái gì? Trong suốt
chiều dài của lịch sử, các chế độ phong kiến phát động chiến tranh với mục đích
tìm kiếm các nguồn lợi đất đai, của cải hay quyền lực. Khi một vương triều này
sụp đổ vì thối nát thì lại xuất hiện một vương triều phong kiến khác thối nát
và tàn bạo hơn.
Phong trào
đấu tranh dân chủ cho Việt Nam hôm nay là cao đẹp và có lý do vì nó sẽ chấm dứt
hoàn toàn sự tiếp nối các nhà nước phong kiến trong quá khứ để thiết lập một
hình thái nhà nước mới: nhà nước dân chủ. Nhưng tại sao chúng ta cần dân chủ mà
không phải là một thứ gì khác? Để trả lời cho câu hỏi này, người đấu tranh phải
hiểu những giá trị mình đang theo đuổi. Cần phải quả quyết và khẳng định với
nhau rằng: những người dân chủ chỉ có
chính nghĩa khi đấu tranh cho quyền con người hay những giá trị căn bản của con
người. Bất kể một sự nhân danh nào khác đều không có được tính chính nghĩa
trong cuộc tranh đấu này.
John Locke và Quyền Tự Nhiên của con người.
Một trong
những người chúng ta cần biết ơn là triết gia, nhà cách mạng John Locke vì ông
đã bảo vệ thành công về mặt lý luận sự tồn tại và tính chính đáng của quyền con
người. Trái với sự bi quan của Hobbs khi cho rằng chúng ta cần một đấng chuyên
chế để chấm dứt trạng thái chiến tranh của loài người. John Locke lạc quan với
dân chủ. Ông cho rằng con người vốn có những quyền tự nhiên: quyền được sống,
quyền sở hữu tài sản và quyền tự do…tất cả được quy định bởi luật tự nhiên. Luật tự nhiên là luật có
trước và đứng trên tất cả mọi loại luật pháp, luật tự nhiên quy định con người
bình đẳng với nhau và bình đẳng trước…Thượng đế. Do đó, nhiệm vụ cao cả của một
chính quyền là phải đảm bảo các quyền tự nhiên của con người, vốn được trao tặng
bởi luật tự nhiên. Nếu chính quyền nào chà đạp lên những quyền này, thì bất kể
là chính quyền đó, dù ban đầu được chọn thông qua quá trình bầu cử dân chủ đi
chăng nữa, đều trở nên phi pháp. Từ đây, John Locke đã trực tiếp phủ nhận tính
hợp pháp của mọi chính quyền độc tài đồng thời cổ vũ cho dân chủ và quyền con
người.
Nhiều người
cho rằng những gì John Locke viết ra chỉ để cổ súy cho cuộc cách mạng Anh 1688,
nhưng những giá trị mà Locke viết ra đã được nhân loại tiến bộ chia sẻ. Trong bản
Hiến Pháp Hoa Kì, Jefferson đã một lần nữa khẳng định lại những giá trị về quyền
con người: “Con người được sinh ra bình đẳng”, con người có “quyền được sống,
quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Ngày nay, Hiến Pháp của tất cả các nước
dân chủ tiến bộ trên thế giới đều bao hàm và những ghi nhân về quyền con người.
Tiếp tục, tinh thần đó đã trở thành Bộ Luật Nhân Quyền Phổ Cập bao gồm hai công
ước cơ bản về quyền con người đã được các thành viên Liên Hợp Quốc thông qua
năm 1966 bao gồm Công Ước Quốc Tế về Quyền
Dân Sự và Chính Trị và Công Ước Quốc Tế về Quyền Xã Hội và Văn Hóa. Luật
Nhân Quyền Quốc Tế đã trở thành bộ luật chung của mọi quốc gia mà ngay cả Việt
Nam cũng đã tham gia kí kết. Quyền con người đã trở thành những giá trị phổ cập
mà ngay cả các chế độ độc tài cũng không dám hoàn toàn chối bỏ.
Dân Chủ là dòng chảy tất yếu của lịch sử.
Xã hội chỉ
nhìn nhận quyền con người khi nó là một xã hội của những con người tự do, nơi
mà nhà nước dân chủ làm hết sức để bảo vệ những quyền căn bản đó. Trong bối cảnh
tuyệt đại đa số các học thuyết và lý luận đều phục vụ cho mục đích là khai phá
và hướng về giá trị con người, dân chủ chắc chắn là dòng chảy và trào lưu chung
tất yếu của lịch sử loài người.
Tại Anh Quốc
năm 1649, vua Charles I đã định bãi bỏ bản Đại Hiến Chương công nhận những giá
trị con người (Magna Carta) và kết quả ông bị đem ra tử hình. Sự kiện này cảnh
báo số phận của bất cứ ai có ý đồ thách thức sự tuyệt đối của các quyền tự
nhiên. Khi Hoa Kì bước đầu xây dựng nền cộng hòa non trẻ, đảng Liên Bang đã ban
hành đạo luật Ngoại Kiều và Chống Nổi Loạn. Đạo luật này xâm phạm nghiêm trọng
đến quyền tự do dân sự nên họ lập tức biến mất khỏi chính trường Hoa Kì dù đó
là sản phẩm của người cha lập quốc Washington.
Lịch sử
cũng ghi nhận sự sụp đổ của khối cộng sản Liên Xô và Đông Âu khi họ chống lại những
giá trị căn bản của con người. Năm 1945, khi hồng quân Liên Xô tiến vào Đức và
chỉ còn cách thành phố Berlin 40 dặm thì toàn bộ Châu Âu và Hoa Kì đã phải nhượng
bộ. Tưởng chừng nhân loại đã đầu hàng trước những tội ác diệt chủng khủng khiếp
mà chế độ cộng sản Liên Xô đã gây ra cho chính mình và cả Đông Âu nhưng gần nửa
thế kỉ sau các chế độ cộng sản này trở nên tuyệt vọng và sụp đổ hoàn toàn….
Lịch sử đã
chứng minh rằng bất cứ ai hay nhà nước nào chống lại dân chủ và các giá trị con
người đều phải trả giá. Những tên độc tài thường có kết cục bi thảm vì khi ông
ta chối bỏ quyền con người của đồng bào mình thì cũng là lúc ông ta đang tự phủ
nhận quyền làm người của chính mình.
Trong Khai
Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã tổng kết được 4 làn sóng
dân chủ diễn ra trong lịch sử và kết luận rằng làn sóng dân chủ thứ tư lần này
sẽ quét sạch tất cả các quốc gia độc tài còn lại trên thế giới để thiết lập một
trật tự dân chủ mới. Làn sóng này sẽ “hoàn tất sau khi đã dứt điểm các chế độ độc đảng cuối cùng và đưa tới sự
phân biệt tôn giáo và chính trị tại các nước Hồi Giáo.”
Ngày hôm
nay, nhiều quốc gia trên thế giới đã tiếp tục chuyển hóa về dân chủ, như Mông Cổ
và Myanmar. Ngay cả Buhtan vốn là một quốc gia nhỏ và ít chịu tác động của thế
giới bên ngoài cũng đổi sang thể chế đại nghị để hòa mình cùng dòng chảy dân chủ.
Các quốc gia độc tài còn lại đang sống những ngày tháng leo lắt cuối cùng.
Chúng ta có gì và phải làm gì?
Tôi đã chứng
kiến nhiều người đấu tranh dân chủ Việt Nam đang tuyệt vọng trước sự tàn bạo của
chế độ cũng như sự bất lực của phong trào dân chủ. Chỉ tính trong một năm qua
thôi thì chế độ cộng sản cũng đã liên tiếp thực hiện những hành động chà đạp thô
bạo lên các quyền tự do căn bản của con người. Họ bỏ tù những bà mẹ đơn thân
như blogger Mẹ Nấm, chị Trần Thị Nga với tội danh mơ hồ như “tuyên truyền chống
nhà nước”…Chính quyền cộng sản tiếp tục bắt bớ và bỏ tù những sinh viên yêu nước
như Phan Kim Khánh dù anh không làm gì sai ngoài việc muốn chống tham nhũng. Họ
“trục xuất” luật sư Võ An Đôn ra khỏi luật sư đoàn khi anh đang thực hành quyền
tự do ngôn luận của mình.
Bằng việc
thực hiện những hành động vi phạm quyền con người ngày càng gia tăng, chính quyền
cộng sản đang tự đặt mình vào thế đối lập với quy luật tự nhiên và xu hướng vận
động của nhân loại. Do vậy, những người đấu tranh dân chủ Việt Nam không nên bi
quan, chúng ta cần ý thức được rằng vũ khí lớn nhất mà chúng ta đang nắm chính
là sức mạnh của chính nghĩa và sức mạnh của thời đại. Chế độ cộng sản thực tế
đã không còn bất cứ một lý tưởng gì và họ sẽ suy vong trước làn sóng dân chủ.
Câu hỏi chất
vấn tất cả chúng ta là: tại sao chúng ta lại tuyệt vọng trước một chế độ không
còn một lý tưởng nào và đang sắp đến hồi cáo chung? Câu trả lời có lẽ là vì
chúng ta vẫn cô đơn khi không có một tổ chức dân chủ nào đủ lớn mạnh để tập hợp
lực lượng và gắn kết những người tranh đấu lại với nhau. Do đó, nếu chúng ta cùng
chia sẻ một nền tảng chung là tôn trọng các giá trị của con người, nếu chúng ta
thực sự nghiêm túc với phong trào dân chủ, và nếu chúng ta đang thực sự muốn tìm
kiếm một giải pháp cho Việt Nam…thì những người đấu tranh cho dân chủ phải lấy
một quyết định dứt khoát: Phải tham gia vào một tổ chức dân chủ và đấu tranh có
tổ chức!
Việt Thép
(10/12/2017)